Viết một đoạn văn ngắn (khoảng 10 dòng) để giải thích tại sao trong cuộc sống không nên ỷ lại?
Ỷ lại là một thói rất xấu của con người. Và mỗi chúng ta phải thay đổi không ngừng để không ỷ lại trong cuộc sống này. Bởi lẽ nó đã và đang gây ra rất nhiều ảnh hưởng tiêu cực. Ỷ lại được hiểu là phụ thuộc vào sự giúp đỡ của người xung quanh và bản thân không chịu tự cố gắng, không chịu tự vận động để đạt được điều mà mình mong muốn. Với cá nhân, nó khiến cho cá nhân mãi không thể phát triển mình và thậm chí không biết mình đang ở đâu, mình cần thay đổi và học hỏi gì. Con người mà cứ mải mê trông chờ giúp đỡ thay vì nỗ lực tự thân sẽ không bao giờ có thể tìm cho mình một hướng đi đúng đắn cũng như khong biết phải làm thế nào nếu gặp phải khó khăn mà không một ai giúp đỡ. Cả đời cứ trông chờ thì sẽ không bao giờ tự thân cố gắng được và thậm chí chúng ta ỷ lại sẽ gây ra vô số phiền hà cho người xung quanh và bị ghét bỏ. Một xã hội mà ai ai cũng ỷ lại, phụ thuộc sẽ khiến cho xã hội trì trệ và không thể phát triển. Chỉ khi ta thay đổi nhận thức, ta tự thân vận động thì ta mới là chính mình với cái tôi riêng để cống hiến cho xã hội.
Theo em, khi được dế mẹ dẫn đi ở riêng, tại sao anh em Dế Mèn lại “nửa vui nửa lo”?
Chọn 1 trong 2 đề sau:
Đề 1: Em hãy về về một người bạn tốt của mình.
Đề 2: Em hãy kể về kỉ niệm thời thơ ấu làm em nhớ mãi.
Câu văn sau có bao nhiêu tiếng? Trong câu có những từ láy nào?
“Tới hôm thứ ba, mẹ đi trước, ba đứa tội tấp tểnh, khấp khởi, nửa lo nửa vui theo sau.”.
Đọc đoạn trích sau và trả lời các câu hỏi bên dưới:
Tôi sống độc lập từ thủa bé. Ấy là tục lệ lâu đời trong họ nhà dế chúng tôi. Vả lại, mẹ thường bảo chúng tôi rằng: "Phải như thế để các con biết kiếm ăn một mình cho quen đi. Con cái mà cứ nhong nhong ăn bám vào bố mẹ thì chỉ sinh ra tính ỷ lại, xấu lắm, rồi ra đời không làm nên trò trống gì đâu". Bởi thế, hứa sinh nào cũng vậy, để xong là bố mẹ thu xếp cho con cái ra ở riêng. Lứa sinh ấy, chúng tôi có cả thảy ba anh em. Ba anh em chúng tôi chỉ ở với mẹ ba hôm. Tới hôm thứ ba, mẹ đi trước, ba đứa tội tấp tểnh, khấp khởi, nửa lo nửa vui theo sau. Mẹ dẫn chúng tôi đi và mẹ đem đặt mỗi đứa vào một cái hang đất ở bờ ruộng phía bên kia, chỗ trống ra đầm nước mà không biết mẹ đã chịu khó đào bới, be đắp tinh tươm thành hang, thành nhà cho chúng tôi từ bao giờ. Tôi là em út, bé nhất nên được mẹ tôi sau khi dắt vào hang, lại bỏ theo một ít ngọn cỏ non trước cửa, để tôi nếu có bỡ ngỡ, thì đã có ít thức ăn sẵn trong vài ngày. Rồi mẹ tôi trở về.